![]() |
Cùng chia sớt nỗi vui |
![]() |
Hay nỗi sầu |
Thói đời, thâm tâm thường ai cũng nghĩ mình giỏi, không chịu phục người khác và không chịu nhận mình kém. Khi thành công, người ta kiêu ngạo, khi thất bại người ta đổ lỗi. Ở tuổi 40, tôi học được một bài học từ những người trẻ hơn và ở trên sân Tennis.
Hôm đầu tuần, chúng tôi chơi một trận giao lưu với 2 em ở một sân khác. Tôi đứng đồng đội cùng với N, một bạn trẻ hơn và chúng tôi có đặc điểm chung luôn tự cho mình là những nhà vô địch, trận đó, chúng tôi thắng đậm. Ra sân, N tự hào tuyên bố đối thủ chưa xứng tầm với chúng tôi, lúc đó tôi không thích thái độ của cậu ý nhưng vì đang hào hứng nên tôi cũng lờ đi.
Giữa tuần vừa rồi, chúng tôi có dịp tái ngộ, trận đầu tiên, những người bên kia chiến tuyến đả bại chúng tôi với tỷ số khá đậm. N cho rằng do chúng tôi vừa ra sân nên chưa “vào tay”. Trận thứ hai, chúng tôi vẫn thua, và rồi chúng tôi đổ lỗi cho nhau, đơn giản vì ai cũng cho rằng mình giỏi và thua chỉ bởi lỗi người kia.
Cuối tuần vừa rồi, do “mối lương duyên” giữa tôi và N rạn nứt nên tôi đứng cùng một cậu khác trong trận gặp lại chính bộ đôi nói trên, chúng tôi thắng. Ra sân, hai bạn trẻ đối thủ của chúng tôi trao đổi với nhau, họ nói : “Kinh nghiệm thi đấu của mình vẫn còn non hơn các anh ý nên thua là đúng thôi, phải cố gắng nhiều hơn nữa”.
Tôi nín lặng, bây giờ tôi hiểu tôi và N là những kẻ thua trận, tâm phục khẩu phục!
Trả lời